MÀU THIÊN THANH ẤY
Tác
giả: Lý Gia Khanh
Nắng sắp nhạt dần và hoàng hôn lại
ghé thăm cuộc sống như mọi ngày. Những cơn gió của mọi ngày thoảng qua cũng như
những gì vừa bắt đầu và lại kết thúc
trong sự hững hờ của chính chúng ta. Mọi
ngày là thế nhưng hôm nay lại khác, có lẽ chỉ là với tôi. Cơn gió hôm nay, có
thể làm cho mọi người run lên vì lạnh nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp bởi có một
bàn tay như vô hình và cũng thật hữu hình đang sưởi ấm trái tim tôi bằng đôi
bàn tay lạnh lẽo.Con người ta thường cảm nhận cái giá lạnh bằng những điều mà
cơ thể họ cảm nhận được nhưng có ai biết được rằng tuyết vẫn ấm áp. Đã bao giờ
bạn được sưởi ấm bằng chính đôi bằng tay giá lạnh? Tôi đã từng…Và điều đó thật
kì lạ.
Những chiếc lá rơi, bạn nghĩ gì về
điều đó? Có lẽ suy nghĩ của đa số mọi người rằng khi lá đâm chồi thì tất nhiên
và không thể thay đổi rằng nó sẽ xa rời cành cây vào một ngày không xa, cũng
như con người ta. Thế nhưng có một người đã dạy tôi rằng khi lá rơi, đó là lúc
một sự sống mới bắt đầu. Và cuộc sống của tôi khi có người đó như được lât sang
trang mới.
****
Buổi chiều buồn.
Một buổi chiều đầy gió. Vẫn chiếc xe đạp cũ nhưng tôi đã đổi thay. Nhưng có lẽ
điều mà tôi không hề đánh mất đó chính là trái tim biết yêu thương. Những cánh
đống xanh ngút ngàn, rặng phi lao chạy dài bên mép đường, bụi dã quỳ của những
ngày xưa đã không còn mà chiếc áo nhựa đường mới đã được thay vào cho những
điều đó. Có thật sự là tốt ? Quê hương tôi đã đổi thay nhưng linh hồn của mảnh
đất vẫn còn.
Đông đã sang thật rồi! Bạn đã bao giờ nghĩ mùa
đông là mùa của sự ấm áp chưa? Có lẽ không, mọi người chỉ cảm nhận và biết rằng
đông sang khi cái lạnh buốt xương bắt đầu lan toả, khi thần mưa thoải mái làm
nhiêm vụ của mình, dữ dội và sau mỗi trận mưa tiếng gió hú lên tạo âm thanh
thật rùng rợn.Nhưng với tôi khi đông sang , tôi cảm thấy thật ấm áp bởi lúc đó
hình ảnh của cô những lời căn dặn của cô lại trở về dù cho năm tháng có trôi
qua một cách vội vã.
Thời gian có chờ đợi ai.
****
Tôi gặp cô giáo
trong ngày đầu tiên tôi trở thành học sinh trung học. Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm
với tôi. Nhưng chẳng hiểu sao tà áo màu xanh ấy, màu xanh của bầu trời làm tôi
có cảm giác của sự gần gũi, thân thương. Có lẽ đó là cảm nhận của trái tim tôi.
Trái tim và trái tim. Cuộc đời như một ván cờ mà có ai biết trước được điều gì
sẽ xảy ra. Cô được xếp chủ nhiệm lớp tôi. Chút ánh nắng của mùa thu cùng cơn
gió nhè nhẹ thoảng qua như đang thắp lên nét rạng rỡ của cô trong buổi sáng hôm
nay. Tôi chỉ lén lút nhìn cô giáo trong khi lũ bạn nhao nhao chạy đến gần trò
chuyện cùng cô giáo mới. Đầu tiên mỗi người sẽ tự đứng dậy và giới thiệu bản
thân và gia đình mình. Từng tổ ấm hạnh phúc hiện lên trước ánh mắt thèm khát
của tôi, trái ngược với sự hào hứng của các bạn. Đến lượt tôi, tôi phải nói gì
đây ?
-
Mình là Hoàng Thư cầm, bố mình là bác sĩ chữa bệnh cho
tất cả mọi người, còn...
Tôi đã không thể nói tiếp dù rằng
mình có thể nói dối. Mặt tôi lúc ấy đỏ bừng, vì ngượng, xấu hổ và có cả sự tủi
nhục...Nỗi đau ấy đã dằn xé trong tôi bấy lâu nay. Nỗi đau của một đứa trẻ không
có mẹ. Không mình không được khóc, khóc là hành động của kẻ yếu ớt. Vả lại tôi
đã lớn, đã là học sinh cấp hai. Nhưng tại sao tôi lại không có mẹ trong khi mọi
người bên cạnh mình đều hạnh phúc với cha, với mẹ ? Những ánh mắt tò mò đổ dồn
về phía tôi, những tiếng xì xào về tôi, những ánh mắt soi mói trở nên đáng sợ
hơn bao giờ hết, nhưng...soi vào trái tim vốn không lành lặn của tôi ư ?Có tàn
nhẫn quá không ? Tôi đã từng ước ao, ước ao có mẹ, được nằm trong vòng tay của
mẹ dù chỉ là một lần đi chăng nữa, muốn được mẹ âu yếm khi được điểm tốt và mỗi
khi cánh cống trường mở ra tôi lại có một người mẹ đứng đợi tôi để hai mẹ con
cùng bước đi trên con đường làng,...Có lẽ điều ước của tôi quá xa vời chăng ?
Có xa vời khi tôi chỉ ao ước được có mẹ ? Có ai biết được tôi đã thèm khát thế
nào để được gọi tiếng “mẹ ơi”, tiếng gọi mà hầu hết mọi đứa trẻ đều gọi lúc vỡ
lòng. Ấy thế mà chẳng bao giờ cả, sẽ chẳng bao giờ tôi có thể đánh vần thứ
tiếng đó, vì mẹ sẽ chẳng bao giờ trở về bên tôi...
Tôi vẫn đứng đó, trơ ra với dáng
vẻ của một đứa khó gần dù rằng tiếng trống đã cất lên tự lúc nào.Bố không đón
tôi vì phải trực ở bệnh viện, trưa nào cũng thế,vả lại tôi đã là học sinh cấp
hai rồi đâu phải nhỏ nữa đâu, tôi có thể tự về, từ trước đến giờ vẫn thế nhưng
trong lòng tôi vẫn thiếu một tình thương .Đó là mẹ, mẹ ra đi chẳng để lại cho
tôi lấy một tấm hình để có cái mà nói với lũ bạn khi bị chúng chọc rằng tôi có
mẹ, để có cái để ôm ấp vào lòng trước khi đi ngủ. Chưa bao giờ
tôi nói ra điều đó vì sợ bố buồn, vì tôi nhận ra điều đó trong ánh mắt
của bố, bố đau đớn không kém gì tôi, sự chịu đựng trong bố, tôi hiểu, vì thế
chưa bao giờ cả, chưa bao giờ hỏi bố câu hỏi liên quan đến cái điều làm bố con
tôi đau khổ.
Sân trường vắng vẻ, không một
bóng người, ai nấy đều đã trở về với tổ ấm của mình.Bao nhiêu giọt nước mắt
kiềm nén nãy giờ cứ tuôn trào dù tôi biết rằng khóc là hành động của kẻ yếu
hèn, nhưng không hiểu sao tôi lại cứ khóc, khóc cho sự mất mát mà tôi phải chịu,
đã im lặng, đã đau đớn hằng đêm và tôi tự hứa với mình rằng đây là lần cuối
cùng tôi khóc vì điều đó. Chiếc vỏ của chú ốc sên chỉ là hình thức để tôi che
đậy sự yếu đuối của mình. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, khẽ giật mình nhưng
tôi hình dung được hình dáng đôi bàn tay đó:gầy gầy , điều đặc biệt mà tôi cảm
nhận được từ một người xa lạ là sự ấm áp của đôi bàn tay được truyền từ một
trái tim nồng nhiệt. Đó là bàn tay của một người phụ nữ, tôi nghĩ thế và trong
đầu tôi lúc đó chỉ có suy nghĩ ấy. Nhưng ai nấy cũng đã về rồi cơ mà, sân
trường tôi quan sát lúc nãy không có ai cả.Có phải là mẹ không nhỉ? Có lẽ sự
khát khao về cái mà người ta gọi là tình mẫu tử trong tôi quá lớn chăng? Có lẽ
tôi chỉ nhầm. Tôi đứng đó, không quay lại vì sợ, sợ rằng đó không phải là mẹ
tôi, đó không phải là người tôi chờ đợi mà là một người chỉ thấy tội nghiệp cho
đứa trẻ thiếu tình thương và muốn an ủi. Nhưng nếu không phải là mẹ thì là ai
chứ, cuối cùng thì tôi quay lại và đối diện với sự thật dù có phủ phàng, dù đau
đớn nhưng tôi vẫn không thể trốn chạy sự thật. Khi tôi quay lại thì màu xanh ấy
làm tôi ngạc nhiên. Tôi trở nên lúng túng và lau vội những giọt nước mắt lăn
dài trên má. Vẻ mặt đầy lo lắng của cô làm tôi thấy sợ, sợ cô sẽ hỏi những điều
về gia đình mình, về mẹ tôi, tôi phải trả lời sao đây...
-
Em không sao chứ ? Lẽ ra cô không nên tìm hiểu về gia
đình mỗi em, cô xin lỗi...
Tôi gượng cười với đôi mắt đỏ hoe
để làm cô bớt lo lắng hơn
-
Vâng em ...không sao đâu cô ạ. Cô không có lỗi gì đâu.
Cô cười, nụ cười thật hiền, nụ cười
xua đi bao tủi nhục trong lòng tôi
-
Cô đưa em về nhé
-
Dạ..thôi cô, em có thể tự về ạ.
-
Em cứ nghe lời cô nhé, đứng bướng bỉnh...
Cô chở tôi băng qua những cánh đồng
, cánh đồng của những kỉ niệm đầy thân
thương. Màu xanh của cánh đồng làm nền cho chặng đường mà cô đưa tôi đến, con đường
tôi sẽ phải vượt qua, tự lực của mình, dù gian nan và chông gai nhưng phía cuối
con đường sẽ là màu xanh. Còn với tôi cánh đồng lúa xanh là nền cho bức tranh
với hình ảnh một người mẹ chở con gái mình trở về mái ấm gia đình. Có lớn lao
quá chăng khi tôi tưởng tượng ra điều đó ? Liệu lúc này, thời gian có thể giải
lao sau hành trình vất vả để tôi được bên cô , để cảm giác thiếu tình thương
trong tôi được lấp đầy.
****
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, tự
mình đến trường với vẻ hào hứng khiến bố tôi ngạc nhiên vì con gái mình.Những
bông hoa màu trắng, hình ảnh cô bên bó hoa lại làm cho tôi cảm thấy thực sự
vui. Tôi ngắt những bông hoa một cách nhẹ nhàng và nâng niu chúng để tặng cô
giáo. Nhưng tôi cảm thấy đau lòng và muốn biến khỏi thế giới này cho xong khi
nhìn thấy những dòng chữ trên chiếc bảng đen với dòng chữ xoáy sâu vào nỗi đau
của tôi một lần nữa: “Đứa con hoang không có mẹ”.Tất cả nhìn tôi với ánh mắt
của khinh miệt.Tiếng cười , tiếng giễu cợt:
-
Trông nó với bó hoa dại gớm giếc kìa, y chan nó vậy
Lẳng lặng vào lớp, bước vào chỗ
ngồi của mình, tôi không khóc, tôi đã hứa rằng mình sẽ không khóc nữa vì nếu
khóc là cơ hội cho bọn chúng chế giễu mình. Cô đứng đó tự lúc nào, tiếng cười
bỗng im bặt, Ngước mặt lên, tôi nhìn thấy cô cầm chiếc khăn lau những dòng chữ
đó nhưng nó đã khắc sâu vào trái tim em
mất rồi cô ạ, dù nó không hiện hữu trên mặt bảng vì đã được lau sạch nhưng đó
chỉ là hình thức, với tôi nó vẫn ở đó, có xóa đi thì vết thương lòng đâu dễ gì
lành lặn như lúc ban đầu của nó.Bó hoa tôi định tặng cho cô không còn nguyên
vẹn nữa, những điều tôi tưởng tượng không bao giờ là sự thật, không bao giờ…
Cô đứng đó từ sớm và hiểu tất cả
mọi việc.
-
Cô không phạt ai cả- Cô ôn tồn bảo- Các em còn quá nhỏ
để hiểu nỗi đau của người khác, nhưng hành động vừa rồi là không đúng, Thư Cầm
bạn ấy muốn mình không có mẹ để mọi người ghét bỏ sao ?...
Cô kể về thời thơ ấu của mình,
thiếu tình thương của cha. Cô làm cho tôi thấy mình phải mạnh mẽ hơn bao giờ
hết. Nhờ cô mà tôi có nhiều bạn hơn, tôi biết mở rộng lòng mình hơn vối moị
người, vỏ ốc của tôi từ khi có cô nó đã bị ôxi hoá mất rồi.
Đi phía sau cô, à không là mẹ , là
mẹ tôi đấy, người mẹ mà tôi hằng khát khao đã xuất hiện, mẹ tôi như cô tiên
vậy, cô tiên của cuộc đời tôi.
-
Mẹ ơi…-Tôi khẽ gọi với niềm hạnh phúc
Tôi đã gọi mẹ, đã phát ra âm thanh
đó tuy hơi muộn nhưng tôi hiểu rằng từ trước đến bây giờ tôi chưa bao giờ ,
chưa bao giờ cô đơn cả, chỉ là tôi không nhận ra mà thôi.
Ngày hai mươi tháng mười một cũng
đã đến, cái ngày mà tôi hằng mong chờ, những điểm mười tôi đã cố gắng để dành.
Sáng hôm ấy, món quà tôi tặng cô là đoá sen trắng mà bác Tư hứa sẽ cho tôi vì
hằng ngày tôi đọc sách cho bác nghe. Tôi tung tăng chạy đến nhà cô, qua khe hở
của mái nhà tranh,nhìn vào lũ bạn lớp tôi tặng cô nào là những bông hoa hông
kiêu sa, nào là những hộp quà xinh xắn còn tôi… lặng lẽ đợi mọi người ra về,
tôi chạy đến bên bờ thềm khẽ đặt cành sen lên và vội vã ra về.Nhưng
-
Thư Cầm ? Sao em không vào ?
-
Em ...Em..
-
Cảm ơn em, đóa hoa thật đẹp, điều cô cần là tấm lóng từ
một người, không phải là vật chất mà người đó có, cô cảm ơn vì tấm lóng của
em...
*************
Một ngày mùa đông như được bao
phủ trong một màn tơ sương, mùa đông của làng quê tôi trở nên huyền hoặc lạ kỳ.
Mùa đông, những cây bàng lại bắt đầu thay lá. Ngước mắt lên, trong mờ sương ảo
ấy, những cành bàng khẳng khiu tựa như muôn ngàn những bàn tay xòa ra cô độc
trên nền trời. Tôi cảm thấy ấm áp vì lẽ tự nhiên, tôi đang ở trên quê hương
mình. Nắng xiên xiên, chênh chếch vào những tán me . Nắng làm phai bớt màu đục
của màn tơ sương. Nắng báo hiệu đang hết một buổi sớm mùa đông buốt giá. Quê
hương tôi thay đổi thật rồi, nhìn về cái ngày xa xưa hay chỉ vừa mới đây...
-
Cô ơi, có lẽ đây là mùa hè cuối cùng của em ở đây. Em
phải lên thành phố học để thực hiện bước khởi đầu cho ước mơ của mình.
Một buổi chiều đầy nắng. Tôi lặng
lẽ bước bên cô. Cơn gió nồm nam thổi đều đều lướt qau cánh đồng lúa chiêm đang
độ chín, trải dài mãi tận bên sông. Cô chỉ cười khi nghe tôi nói, bất chợt...
-
Em nhìn đi, phía cuối chân trời, ước mơ của em, phải đi
qua lắm chông gai, lắm khó khăn nhưng hứa với cô nhé, đừng bao giờ bỏ cuộc,
đừng bao giờ bỏ cuộc...
-
Vâng. Em xin hứa.
Tôi ra đi
tìm đến ước mơ của mình. Tôi thi đậu vào trường chuyên của tỉnh, dần dần tôi
quen với bạn mới, với thầy cô mới. Thế nhưng hình ảnh của cô, lời căn dặn của
cô vẫn còn mãi trong trái tim tôi. Những buổi chiều mò ốc cùng lũ bạn để đến
nhà cô giáo liên hoan là những kí ức khó phai nhạt trong tôi. Chúng tôi thực sự
là một gia đình.
Cú điện thoại tôi nhận được từ bố “ Cô giáo con đang bệnh
nặng, có lẽ sẽ không qua khỏi...”
Chiếc xe buýt chậm rải đưa tôi về quê hương thân yêu. Lời
nói của bố vọng mãi vào tâm trí tôi. Tôi chạy vội đến nhà cô giáo. Căn nhà ấy
vẫn xơ xác như thuở nào. Cô đang nằm trên chiếc giường tre lạnh lẽo, những cơn
ho sù sụ lại vang lên
-
Cô sao thế ạ ?
-
Thư Cầm à, cô không sao, chưa đến kì nghỉ sao em lại về
?
-
Cô ơi...
Cô đã yếu lắm rồi, tôi nhận ra điều đó qua hơi thở không đều
của cô. Cô vẫn cố gượng dậy. Giờ đây, cô đang tựa vào vai tôi. Gió thổi một lúc
mạnh hơn, luồn qua khe hở của mái nhà. Bầu trời về đêm toát ra điều gì đó thật
xa xăm. Trời đang mưa nhưng tôi nhận ra có một vì sao, một vì sao mới chào đời.
Cô từng bảo tôi rằng khi một chiếc lá rơi, một sự sống mới bắt đầu, bắt đầu
những ước mơ, những khát khao. Đôi bàn tay của cô nắm chặt tay tôi. Cô đã
đi..mãi mãi... ****
Giờ đây, tôi đang ở đó, trên mảnh đất quê hương của mình.
Bên cạnh là nấm mộ nhỏ của cô, cỏ mọc xanh um. Tôi khẽ đặt cành sen trắng lên
đó. Phía xa,một tà áo màu thiên thanh tung bay...
Ước mơ tiếp nối ước mơ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét