NGƯỜI CHĂM HOA
Vệt
nắng nhạt cả một chiều thơ
Ngẩn
ngơ tìm về mái trường xưa
Nơi
hàng phượng vĩ tràn nỗi nhớ
Nơi
bụi phấn trắng cả niềm thương.
Dẫu
xa muôn trùng vẫn nhớ thương
Nhớ
người thầy mái tóc đã pha sương,
Nhớ
hàng ghế cũ, sân trường ấy,
Nhớ
muôn lời giảng, con đò xưa.
Con
tìm hoài chẳng thấy ngày xưa
Bao
chuyến đò qua chốn sông sâu
Nghĩa
thầy một đời không trả hết
Dẫu
đời con qua biết mấy nhịp cầu.
Mùa
qua mùa, bụi thời gian rơi rớt
Hồn
phấn tan, từng mảnh lặng thinh.
Đôi
mắt thầy nhòe theo guồng thời gian
Nhưng
tâm hồn người vẫn nảy mầm.
Dù
gió dù sương dù rét mướt,
Thầy
vẫn chăm từng hạt nên người.
Dù
biết ngày mai sẽ thăng trầm.
Vẫn
lặng lẽ, ấp cả mùa hoa.
Mặt
trời khuất, mặt trời lại đỏ
Bóng
thầy vẫn đó chẳng thể quên.
Ánh
sáng chói muôn đời vẫn chiếu
Vẫn soi, vẫn tỏa những
hương hoa.
Lý Gia Khanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét